- Dạ, con xin lỗi vú, do con bận quá.
- Bận gì thì cũng về thăm mồ mả ông bà chứ. Chỉ vì vắng cậu mà xảy ra bao nhiêu chuyện, già này làm sao lo cho kham!
Sinh ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy vú?
Bà thở dài:
- Liên tục xảy ra chuyện. Hết bà rồi lại tới ông. Người nào cũng quấy động lên không ai chịu nổi! Nhất là bà, chẳng hiểu sao từ mấy hôm nay bà lồng lộn lên dữ quá, cứ cúng vái bao nhiêu trên bàn thờ bà đều quăng xuống hết và hồi nửa đêm qua còn ném luôn cả những thứ thờ trên bàn thờ ông nữa! Mà tôi biết chắc việc ném đồ thờ trên chỗ thờ của ông không phải do ông làm, mà là... do bà. Cậu biết tính nộ khí xung thiên của bà lúc con sống mà, khi giận lên thì bà bất kể trời đất!
Sinh bước vào coi thì quả như mô tả của bà. Đặc biệt là ở phần mộ của ông đaèng sau vườn, hầu như những chữ trên mộ bia đều bị xóa be bét! Vừa xem qua thì Sinh đã phần nào hiểu, anh lắc đầu ngán ngẩm:
- Con người ta một khi máu ghen nổi lên thì còn kể gì nữa!
Bà Lý ngạc nhiên:
- Cậu nói gì vậy, ai ghen?
- Thì mẹ con chứ còn ai.
- Nhưng, bà chết rồi, mà ông cũng đã mất, vậy ghen với ai?
Sinh đột nhiên hỏi:
- Vú biết có ai quen với ba con tên là Hồ Điệp không?
Bà Lý giật mình:
- Cậu cũng biết sao?
- Vú biết?
Bà Lý bỗng hạ thấp giọng, như sợ có người nghe được:
- Người ấy là người tình của ông từ mười năm trước!
- Vú biết bà ấy bây giờ ở đâu không?
- Ở gần đồn điền cũ của ông. Lâu quá rồi tôi không nghe tin. Bà ấy trẻ hơn mẹ cậu nhiều tuổi, nguyên là hoa khôi một trường đầm ở Đà Lạt thời ấy!
Nghe bà tiết lộ những điều chứng tỏ bà biết khá nhiều về người đàn bà kia, Sinh kéo bà ra một chỗ vắng, hỏi tới:
- Vú biết gì nữa, nói hết cho con nghe đi!
Bà Lý sau một lúc trầm ngâm, đã kể tiếp:
- Thời bà còn sống, lúc cậu đi du học thì đã nhiều lần bà từng làm dữ lên vì chuyện này! Bà ghen ông với cô đó, và nếu không ngăn kịp thì có lần bà đã tạt acid vào mặt cô ấy rồi! Nghe nói lần đó chính ông đã hứng trọn một lon acid vào lưng thay cho cô gái kia!
Sinh bất giác kêu lên:
- Trời ơi!
Bà Lý giọng đầy xúc động:
- Ngày đó giữa ông và bà căng thẳng lắm. Ông bị acid làm phỏng nguyên cái lưng, phải nằm bệnh viện khá lâu, vậy mà ở nhà bà vân không để yên, vẫn tiếp tục...
Bà kể tới đó thì ngừng lại như ngại... Bỗng Sinh tiếp lời bà:
- Vẫn không buông tha người phụ nữ kia sao? Rồi người ấy thế nào?
Bà Lý nhẹ lắc đầu:
- Tôi không dám biết tiếp câu chuyện... Hơn nữa, thời ấy tôi còn phải lo cho bệnh tình của ông ở bệnh viện. Tôi tính gửi thư qua cho cậu, nhưng ông chủ nhất quyết không cho, còn dặn là phải giấu biệt luôn, đừng bao giờ kể cho cậu nghe câu chuyện này!
- Sao cách đây ba năm con về mà đâu có nghe ba con nói gì chuyện ấy? Lúc đó mẹ con mới vừa chết. Mà sao lúc mẹ con mất ba con không cho con hay, mà đợi khi làm tuần 49 ngày con mới được báo tin?
Bà Lý lại lắc đầu:
- Chuyện đó là do ông. Theo ý ông thì không muốn cậu phải phân tâm, bởi năm đó là năm cậu thi tốt nghiệp.
Bà ngừng nói, như vẫn còn sợ điều gì đó... Sinh phải gắt lên:
- Vú giấu con nhiều lắm. Chuyện vú không nói thật thì con không hỏi vú nữa, tại sao mẹ con chết?
Đúng là gây khó cho bà vú, bà phải ngập ngừng một lúc rồi mới nói lơ lửng:
- Gieo gì thì gặt nấy thôi!
- Vú nói vậy là sao? Ai gieo, ai gặt?
Bà Lý bất ngờ hỏi:
- Theo cậu thì ai là người gieo trong vụ này?
Sinh nhìn vào bà rồi một lúc mới trả lời:
- Mẹ con là người gieo quả!