Chú Mười ngơ ngác:
- Cậu đi đâu vậy cậu Hai, để tôi lái cho...
Nhưng Sinh đã gạt ngang:
- Không, để tôi tự lái. Chú ở nhà giữ nhà. Có ai hỏi thì nói mai tôi mới về.
Anh rồ máy phóng đi như bị ma đuổi. Hình ảnh gương mặt đau khổ của mẹ đang hiện ra trong tâm trí Sinh, chốc chốc lại nhòe đi bởi ánh mắt long lên như giận dữ của bà khiến Sinh đâm lo. Và mối lo đó lại xoáy vào cái tên Hồ Điệp mà cho tới lúc này Sinh chỉ mới nghe chứ chưa hề biết đó là ai...
Tiếp Sinh trong ngôi nhà rộng lớn, không khí vắng lạnh, là một người đàn ông tuổi trung niên. Ông nhìn Sinh có vẻ dò xét một lúc rồi mới hỏi thẳng:
- Cậu tìm người tên Hồ Điệp với mục đích gì? Và cậu biết gì về chị tôi?
Sinh ngạc nhiên:
- Hồ Điệp là chị của chú? Vậy bà ấy bây giờ ra sao?
- Ý cậu muốn hỏi chị tôi còn sống hay đã chết chứ gì?
- Dạ, đó là điều cháu muốn biết.
Người đàn ông dựa người ra sau thành ghế salon, vài giây sau mới nói, giọng hơi chùng xuống:
- Chưa chết!
Sinh mừng rỡ:
- May quá! Vậy có thể cháu xin gặp được không?
- Cậu chưa nói rõ với tôi cậu gặp để làm gì? Và cậu là ai mới được?
- Dạ, cháu là... con trai ông Thanh Long, người chủ đồn điền cà phê trước kia ở huyện này.
Vừa nghe Sinh nói, ông ta bật thẳng ngưới lên, nhìn sững Sinh một lúc rồi chợt thở dài:
- Đúng là oan gia! Điều này không ngoài dự đoán của tôi rồi...
Sinh ngạc nhiên:
- Ông muốn nói...
Sợ ông ta chưa tin hẳn, nên Sinh móc trong túi lấy ra chiếc khăn tay có thêu hình con bướm:
- Đây là bằng chứng của bà Hồ Điệp.
Không cần nhìn vào vật chứng, người đàn ông lại thở dài:
- Chuyện đời bất cứ điều gì càng muốn lãng quên đi thì nó luôn bị khơi lại. Đã hơn năm năm rồi còn gì...
Ông ta lặng lẽ đứng lên và đi thẳng ra nhà sau. Sinh ngồi đó chờ...
Anh chờ rất lâu vẫn chưa thấy chủ nhà trở ra, mà trời bên ngoài thì đang tối dần. Một lúc, quá sốt ruột. Sinh đứng lên và cất tiếng gọi:
- Chú ơi, chú!
Không nghe tiếng trả lời. Nghĩ là nhà quá rộng, có thể người ta chưa nghe, nên Sinh lại gọi lớn hơn:
- Chú ơi!
Lần này đáp lại Sinh là một điệu kèn kỳ lạ, mà vừa nghe Sinh đã phát rùng mình! Nghe qua một đoạn nữa chợt anh kêu lên khẽ:
- Bản nhạc ma!
Lời thốt của Sinh tuy rất nhỏ, nhưng hình như có người đã nghe, nên một giọng lạnh lùng vang lên:
- Sao gọi là nhạc ma khi người chơi còn sống?
Sinh quay nhìn bốn phía vẫn không thấy người vừa lên tiếng, anh phải hỏi:
- Ai vậy?
Điệu nhạc lại vang lên, lần này rất gần, như ngay phía sau lưng của Sinh. Anh còn có cảm giác như có tiếng động của ai đó... Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng. Ngôi nhà lúc đó đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Càng nghe tiếng kèn Sinh càng nhớ tới cha, bởi đã nhiều lần khi đang ngủ, ông vội thức giấc và bàng hoàng hỏi Sinh:
- Con cố nghe tiếng nhạc kia không? Của ma đó!
Do vậy, Sinh cứ bị ám ảnh với loại kèn này... Và nó chỉ chấm dứt từ khi cha anh chết. Mà sao bây giờ nó lại vang lên ở đây? Bất giác anh gọi lớn:
- Ba!
Không ngờ lại có tiếng hồi âm:
- Cuối cùng thì con cũng đã tới!
Ngoài sức tưởng tượng của Sinh, nên phải gần nửa giây anh mới thảng thốt kêu lên:
- Ba! Sao ba lại...
- Sao ba lại ở đây phải không? Con hỏi mà không nhớ rằng, chính con đã đưa ba tới đây!
Từ trong bóng tối, một chiếc xe lăn từ từ nhô ra, tiến đến gần bên Sinh. Anh nghe cả hơi thở quen thuộc:
- Ba!
Anh định chụp lấy vai người ngồi trên xe lăn, nhưng đá bị ngăn lại:
- Ba đã là người cõi khác. Một hồn ma già nua, không đủ sức hồi sinh, con chạm vào sẽ lập tức làm tan biến chút tồn tại mong manh mà thôi! Hãy nghe ba nói...