Thành để mặc cho các cụ ngồi nói chuyện, anh đẩy vợ đi dọc bờ hồ, dưới hàng liễu rủ. Biết My thích, anh cố tình đẩy xe cho những lá liễu nhẹ và mảnh chạm vào vai áo cô. My đã quen với sự tinh tế của anh, dụi dụi đầu vào từng sóng lá. Những chiếc lá mảnh dẻ rụng ở phía dưới mặt đất cong cong như những cánh hoàng lan.
"Khổ thân em!" – Thành buột miệng. "Em hạnh phúc lắm" – My nhẹ nhàng. "Vì chồng em thật tuyệt vời" – My nói khẽ hơn nữa khi thấy nét mặt ngạc nhiên của chồng. Hai đứa dừng dưới gốc cây gì đó mà Thành không biết tên. Từng chùm hoa vàng tươi rực rỡ, điểm xuyết bằng những sống hoa màu xanh treo tràn ngập khắp các cành cây. Chợt nhớ ra vợ đang mệt không muốn ngẩng đầu lên, anh lùi xe lại một chút cho cô dễ ngắm hoa. Có lẽ hôm nay Thành mới ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của tự nhiên mà ngày thường anh không để ý. Thiên nhiên đẹp là thế mà sao nỡ để My - tạo vật đẹp nhất của mình đau đớn như vậy. Anh thầm trách móc. Có lẽ vì chẳng biết trách ai. Mải suy nghĩ vẩn vơ anh chợt giật mình vì mấy cô gái trẻ nhào ra từ của bể bơi. Hình như hôm nay ai cũng tranh thủ ra đường tận hưởng một ngày dịu mát. Chiếc xe đẩy hơi rung lên một chút. Thành bực bội. Hình như bây giờ anh lại thấy ghét những cô gái màu mè. "Chắc họ tưởng mình đẹp lắm, đáng ngưỡng một lắm. Chẳng bằng một phần của My" – Mải xót vợ Thành không nhận ra sự trẻ con trong suy nghĩ của mình. My thì ngược lại. Cô thấy mấy đôi trẻ phóng xe bạt mạng thì thích lắm. Cô thèm được phóng xe như bay trên đường, thèm cảm giác tự do, thèm được làm chủ cơ thể mình.
My đã kết thúc điều trị. Cái vẻ chông chênh của người mới ốm dậy cũng dần hết. Thành vẫn không để cho My làm gì cả. Thỉnh thoảng anh vẫn bế My từ chỗ nọ đặt ra chỗ kia như một em bé. Anh nâng niu đến mức My phải kêu lên là cô đã lấy lại cân nặng rồi, phải để cho cô tập làm việc nhà để cô còn đi làm chứ.
My đang xào món rau mà Thành yêu thích trong lúc anh nắn nót cắm những bông hoa cuối cùng vào lọ. Thế là ngày đầu tiên đi làm lại của My đã diễn ra suôn sẻ. Cả hai mừng lắm nhưng rồi cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Thành đứng đợi. My rửa dọn qua quít rồi cả hai cùng lên phòng. Anh bế cô lên giường, cúi xuống đặt vào môi cô một nụ hôn nồng ấm dài bất tận. Cảm giác ham muốn vẫn chưa trở lại hoàn toàn với My nhưng cô muốn được gần gũi chồng lắm. Sự nồng nhiệt của Thành lan xuống cổ và vai My thì đột ngột dừng lại. Anh hẫng người khi chạm vào một bên ngực xẹp lép của My. Cảm giác bất ngờ làm anh như đông cứng trong giây lát rồi cả người anh như tan ra, mềm nhũn. Anh tự ngạc nhiên với bản thân mình vì trong cả thời gian dài đằng đẵng chăm sóc vợ ốm anh không hề nghĩ đến chuyện này. Bây giờ, khi bệnh tật đã lùi xa anh mới hẫng hụt. Thành chợt nghĩ chắc mình đã làm cho My buồn lắm. Anh đặt đầu My gối lên cánh tay mình rồi thì thầm "Mình từ từ thôi em nhé. Phải để em hồi phục hoàn toàn đã". My giả vờ ngủ. Những tiếng thở dài của Thành làm cô day dứt. Anh tiếp tục thở dài trong nhiều đêm sau đó. Những tiếng thở dài của đêm đấy ư? – My cũng thở dài nhưng cố nuốt vào trong, không cho chồng biết.
Lúc ốm My chỉ mong cuộc sống bình thường quay lại. Hai vợ chồng đi làm rồi về nhà ăn cơm với nhau. Cô cảm ơn ông trời đã cho mong ước của cô trở thành hiện thực. Nhưng cuộc sống có những bất ngờ mà ta chẳng bao giờ lường trước. Cô buồn bã đón nhận sự chăm sóc tận tình của Thành. Trước khi đi ngủ anh thường xoa chân, tay cho cô, vuốt ve âu yếm rồi hôn vợ, rồi lại thở dài khi tưởng cô đã ngủ say. Có đêm Thành mộng mị, ôm chặt My, hơi thở dồn dập, rồi lại cảm nhận được sự hẫng hụt và tỉnh lại.