- Mày đi đâu mà thằng út kiếm hoài không thấy hả con ?!
Ông ngoại giọng khàn khàn ngái ngủ
- Để cháu nó thay đồ đi ngủ trước rồi mai nói !!! Khuya rồi !!!
Mếu máo, vừa rũ bỏ áo mưa, giọng mừng mừng tủi tủi tôi nói lí nhí:
- Cháu bị lạc … nên giờ mới về được … Vừa nói tôi vừa nghĩ tới khoảng thời gian đi lạc trước đó rồi tự nhiên bật khóc nức nở…
Bác Ba dịu giọng:
- Đi thay đồ rồi ngủ đi, mày làm cả nhà lo phát hoảng…
Đúng là vậy ! Mấy Anh chị về muộn không ai nói gì, lo gì chứ tôi về muộn là mọi người biết có chuyện chắc luôn… Thế là sau hôm đó tôi rất cẩn thận khi đi lại cũng như luôn giữ trong người cuốn sổ viết lại tất cả các số điện thoại để có gì thì tìm chỗ nào gần nhất rồi gọi liên lạc với người nhà. Vài ngày sau tôi mặc lại cái quần jean của cái ngày đi lạc, thấy cồm cộm mới thò tay vô túi móc ra một nhúm giấy, vì giặt nên nó chỉ còn một nhúm giấy nát và khô… uhmmm thầm cảm ơn cặp vợ chồng già bán hủ tíu hôm nọ đã chỉ đường cho tôi về nhà, tính vứt tờ giấy thì tự nhiên tôi thấy tờ giấy có ánh bạc giống như giấy bạc của gói thuốc lá, nhưng nó là tờ giấy trong quyển vở bình thường thì làm sao trộn lẫn giấy bạc…nhìn kỹ một hồi sau tự nhiên tôi có cảm giác lành lạnh… sao tờ giấy giống như mấy tờ giấy vàng mã mà chính giữa có nhũ bạc, nó cũng vàng ố và cũng trộn lẫn ánh bạc cho dù đã bị giặc và phơi khô… Tôi đứng như trời trồng một hồi rồi cũng trở lại bình thường. Cho dù nghĩ luẩn quẩn nhưng đó là một sự giúp đỡ, một sự giúp đỡ rất lớn đối với một đứa con gái trong đêm khuya bị lạc giữa trời mưa.
Thế đó… thử hỏi làm sao tôi không sợ Sài Gòn vào ban đêm kia chứ. Mọi ngày tôi và nhỏ Mộng đã về tới phòng trọ trước 8 giờ tối, còn bây giờ đã hơn 10h… tôi lo cắm cổ cắm đầu đạp xe về. Quãng đường về dãy trọ, tôi phải đi ngang qua một nghĩa trang gia đình, trước khi tới cái nghĩa trang nhỏ đó là một khoảng đất trống, lác đác mới có vài ba căn nhà… cũng bởi vì đất rộng người thưa nên mới có nhiều dãy nhà trọ cho sinh viên, cho những người tỉnh lẽ lên thành phố kiếm sống. Mọi khi tôi về, trên đường vẫn còn người đi lại. Hôm nay, mới rẽ vào con hẽm tôi đã bị bao trùm bởi cái không gian lanh tanh không một bóng người. Bình thường, cái nhà hàng Thuận Như Ý mỗi khi ngó vào là biết bao nhiều người ăn nhậu ngồi nhấp nhổm, hôm nay hình như quán vắng hoe, không nghe mùi thịt nướng quyến rũ mà mọi hôm tôi với nhỏ Mộng vẫn tấm tắc khen khi đi ngang … Cái không gian này chắc làm tôi cạch luôn không giám đạp xe một mình giữa đêm khuya. Sắp tới phòng trọ, chỉ còn vượt qua khoảng đất trống và cái nghĩa trang gia đình với gần mười cái mộ là tôi có thể chui tọt vô mền nằm úm…