Con mèo thong thả bước về “nhà”. Nó đã trả thù kẻ không bán thuốc cho “mẹ” của nó. Những cơn ho kéo dài của “mẹ” nó cũng từ lão mà ra. Cô bị phong, cô bị lao phổi. Cả cái làng này sợ cô, hắt hủi cô, cô chỉ có con mèo để bầu bạn tâm sự. Khi trước cô xinh đẹp, nết na, nhiều gã theo đuổi nhưng cô lại ưng lão Tứ. Hợp đôi hợp số, cô và lão cũng thành vợ thành chồng. Rồi cũng một mặt con với nhau. Thằng cu mặt mũi sáng sủa, lại lém lỉnh. Lão Tứ vui ra mặt, hãnh diện với bà con chòm xóm. Từ ngày có thằng cu con, công việc buôn bán của lão phất lên hẳn, từ ấy lão có tiền. Lão cũng cưng chiều vợ, cho đến một ngày, những vết lốm đốm, những sần sùi trên da vợ khiến lão sinh nghi. Mà lão nghi đúng, vợ lão bị phong. Ban đầu lão để vợ ở phòng riêng, được vài ngày, lão cho người đến dọn mảnh đất cụt xa nhà nhất, lão dựng cho vợ “căn nhà”. Gọi là căn nhà, thực ra đấy chỉ như cái chòi, là chỗ đi ra đi vào được, nắng thì không sao, nhưng trời đổ mưa thì nước lép nhép nền đất. Thằng cu con vì trông kháu khỉnh nên lão giữ lại. Lão cũng chẳng coi mẹ của đứa trẻ là vợ. Đuổi vợ đi chưa được bao lâu, hắn đã cưới được cô vợ hai, đám cưới rình rang lắm.
****
Lão Tứ mặt vẫn đỏ gay đỏ gắt nằm trên tấm sập gụ giữa nhà. Thằng cu con vào lay mãi lão mới lóc ngóc dậy.
- Sao ?
- Bác Hoành bị tai nạn, chết rồi bố ạ. – Hai từ “chết rồi” làm lão tỉnh ngủ, tỉnh cả cơn say. Lão hỏi vội con.
- Tai nạn ở đâu ?
- Ngay ngoài ngõ nhà mình ạ.
Nghe đến đấy lão lập cập bò dậy, xỏ ngay đôi dép chạy ra ngoài. Cả đám đông đang xúm xít, lão gạt người ta ra mà chen vào. Lão bạn nhậu của lão chỉ còn là đống thịt nát nằm trên đường. Lão chẳng dám lại gần, chính lão cũng thấy gớm ghiếc, lão chạy đến cống nôn thốc nôn tháo, nôn ra cho bằng được những đồ nhậu, những rượu, những sự sợ hãi. Vợ lão Hoành chạy đến, mắt đỏ hoe, túm lấy lão Tứ mà giật, mà lắc.
- Trả chồng cho tôi ! Trả chồng cho tôi ! Rượu với chè !!!
Vợ lão Hoành tóc tai rũ rượi cả, ả buông lão Tứ ra, ả ngồi lê lết trên đường, ả khóc, ả gào, ả đớn đau. Dù ngày thường người ta có ghét ả đến đâu thì hôm nay trông thấy ả như vậy, có người nói “Nhà này năm nay mất tết”, người thì “Ghê quá”, nhưng cũng có người động lòng rơi giọt nước mắt. Nhà ả nổi tiếng bán thuốc vừa đắt lại bỏ mặc người mua. Ả thích thì bán, ả không ưa thì mời đi chỗ khác. Mới chín giờ tối có người đến mua thuốc hạ sốt cho con ả cũng mặc, con người chứ con ả mà ả lo. Ấy vậy mà người ta vẫn mua ở hàng ả, vì ả có bằng trung cấp dược, trước làm y tá trên thành phố rồi mới về đây. Bởi thế mà ả tự tung tự tác.
Mãi sau lão Bình mới chạy đến, cái bụng phệ của lão lấm tấm mồ hôi. Nhìn cô em dâu, lão biết cái tin lão vừa nghe thấy không phải đứa nào nó thù ghét mà chửi rủa nhà lão. Lão dù sợ xanh mặt nhưng cũng cố hốt xác em trai, nhặt nhạnh đem về mai táng.
****
Khóc mãi cũng mệt, bên nhà lão Hoành chỉ còn tiếng rên ư ử, tiếng sụt sùi. Lão Bình, lão Tứ thất thần ngồi đừ ra. Con mèo lại kêu. Tiếng kêu của nó khiến đứa trẻ đang ngủ trong nhà khóc ré lên khiến hai lão giật mình thon thót. Con mèo kêu một lúc lại im bặt. Nửa đêm, gió thốc qua nhà, giật cánh cửa mở toang. Gió kéo ngược, dựng những đôi mắt lim dim gật gù bên linh cữu. Họ ngước mắt dậy. Con mèo còi xù lông, nhe răng nhọn hoắt, chiếc đuôi trầy trật của nó dựng thẳng, khẽ rung theo tiếng gầm gừ của nó. Đôi mắt xanh hung dữ của con mèo rọi thẳng vào mắt lão Bình. Lão hốt hoảng nhận ra là con mèo ban chiều, lão ú ớ trong cổ họng :
- Mèo ! Có mèo !