đưa phong bì cho Huy đi
hộ, gọi điện cho Thanh
Thanh nói vài câu chúc
mừng qua loa và xin lỗi
vì không thể tới.
Tiệc tối hôm đó bắt đầu
vào 7 giờ. 7h30 Hà Huy
tới nhà tôi. Tôi thấy cậu
đứng trong sân mà
ngạc nhiên đến ngây
ngốc. Cách nhau cánh
cửa rào, Huy nói: “Bạn
yêu Kiến Minh.” Không
phải hỏi mà là khẳng
định. Phải, tôi yêu Minh,
yêu ngốc nghếch, yêu
dại khờ. Buổi tối hôm đó
rất đặt biệt. Tôi đứng
trong này rơi nước
mắt. Huy đứng ngoài
kia giơ tay qua song
sắt, lau từng giọt lệ…
Sau ngày đó Huy không
đi nữa. Cậu ở lại Sài Gòn,
mở một hiệu ảnh. Chúng
tôi lại như ngày trước.
Bốn con người có hai
thế giới. Không còn
những cuộc đàn đúm.
Thanh Minh có mái nhà
riêng, tôi Huy cũng có
cuộc sống riêng. Tôi thôi
việc ở chỗ Minh, đi làm
cho một công ty nhỏ
khác, lương ít hơn
nhưng việc cũng nhẹ
hơn, quan trọng là
không đụng mặt. Tôi
cảm giác mọi chuyện lại
quay về 5 năm trước,
khi mà bọn họ nắm tay
nhau rời đi, tôi vẫn có
Hà Huy bên cạnh…
“Cậu nên ăn nhiều hơn,
người gầy như con khô
mực rồi!”
“Cậu đừng ru rú trong
nhà, ra ngoài tắm nắng
đi!”
“Cậu đừng nghe mấy
bài nhạc não nề này,
nghe nhạc Âu Mỹ ấy!”
…
Rồi một ngày Hà Huy tự
nhiên đổi cách xưng hô
“Thủy Tiên, em đi với
anh đi!”
Giống như năm đó, Huy
nói: “Nếu vậy… cậu đi với
mình đi”
Chúng tôi yêu nhau nhẹ
nhàng, như gió thổi mây
bay. Tôi không có sự
nhiệt tình và cảm xúc
mãnh liệt như với Kiến
Minh. Tôi luôn tự hỏi,
mình yêu Hà Huy
không?
Anh từng chút một
xâm nhập vào cuộc
sống của tôi, anh cùng
tôi về quê thăm bố mẹ,
rất chu đáo mua quà
tặng ông bà, xoắn tay
áo giúp Chú Hai bắt cá,
hoàn toàn hòa nhập với
gia đình tôi. Bố mẹ mến
anh vì sự thật thà,
trung hậu. Ông bà mến
anh vì tính siêng năng
chịu khó. Họ hàng quý
anh vì sự gần gũi thoải
mái.
Năm 2009, chúng tôi
quyết định kết hôn. Lần
này Thanh Minh cùng
tới dự. Tôi vẫn thấy
đau ở ngực khi nhìn họ
cùng nhau nhưng rồi
cánh tay của chồng siết
lấy eo tôi, khiến tôi nhìn
anh. Tự nhiên có loại
cảm giác “rồi mọi
chuyện sẽ ổn”.
Đêm tân hôn, tôi lưỡng
lự không tài nào nói
được. Tôi không còn là
gái trinh, liệu anh có
ghét bỏ không? Sau khi
cả hai mệt mỏi, tôi nằm
trong vòng tay ấm áp
mà không ngủ được. Hà
Huy cũng không ngủ.
Đêm.
Yên tĩnh.
Hoang mang.
Phải có ai đó lên tiếng
giải thích…
“Xin lỗi, em đã để mất
lần đầu…”
Nói ra câu đó, tôi cũng
bật khóc, thậm chí còn
hối hận gấp trăm lần khi
tôi và Minh chia tay. Hà
Huy tốt như vậy, tôi đã
phụ anh… Hà Huy im lặng
một lúc lâu, giống như
đang cân nhắc thật cẩn
thận, sau đó anh mới
hỏi:
“Là ai?”
“Minh”
Tôi nghĩ anh sẽ thất
vọng ghê lắm nhưng rồi
anh chỉ lẳng lặng ôm lấy
tôi.
“Về sau… luôn luôn là
anh. Như thế đủ rồi!”
Nói vậy nhưng tôi biết
anh buồn. Mấy đêm liền
đều mất ngủ. Một tháng
trời không chạm vào
tôi, chỉ đơn giản là nằm
chung giường. Cuộc
sống của đôi vợ chồng
son bạt bẽo như nước
giếng, tôi thấy mệt mỏi
và bất lực. Rồi một đêm
chịu không nổi mà quay
mặt vào tường khóc
một mình. Tôi nghĩ anh
ngủ rồi nhưng hóa ra
không phải vậy. Anh lay
vai tôi nghi hoặc hỏi:
“Em khóc à?”
“Buông ra, không phải
anh chán tôi rồi sao?”
Hà Huy lập tức vòng tay
kéo cả người tôi vào
lòng anh, hôn lên mỗi
giọt nước mắt