- Anh Nhân, dậy đi! Em biết anh chưa ngủ. Em muốn nói chuyện này!
- Gì? – Tôi mở mắt, càu nhàu, đúng lúc đối diện với ánh mắt long lanh của cô em song sinh nghịch ngợm.
- Em thích một người! – Trang rụt rè thổ lộ. Tôi thở dài thườn thượt. Sao khi biết em gái mình thích một người, tôi lại hụt hẫng thế này nhỉ? Bây giờ thì tôi đã biết nguyên do sự thay đổi đột ngột của Trang. Nó cũng là con gái và đã lớn rồi. Tôi không thể ép em gái mình mãi mãi là... một thằng con trai được.
Trang kể nhiều về Minh, thằng bạn thân của tôi. Trang thích Minh như bao đứa con gái trong trường thích Minh. Đơn giản vì Minh là hot boy, vì Minh chơi bóng rổ giỏi, vì đối với ai Minh cũng đối xử rất ngọt ngào. Cô em gái ngốc nghếch của tôi đã thíchMinh trong những lần tập bóng cùng nhau. Và giờ, nó làm tôi rối tung lên chỉ vì một điều duy nhất: Tôi sợ tình yêu làm Trang phải khóc!
- Anh ủng hộ em nhé!
- Ừ! – Tôi gật đầu, lại lén thở dài.
Ngày hôm sau, tôi thông báo vắn tắttình trạng của cô em gái cho thằng bạn thân và kết luận:
- Mày mà làm gì khiến em tao buồn thì đừng có trách!
- Mày nói thật đấy à? Thằng em... ý nhầm... cô em song sinh của bọn mình... lại nhầm... của mày đã thay đổi... vì tao?
- Ừ! Nên mày đừng có mà làm nó buồn, tao nhắc lại lần thứ hai rồi đấy!
- Trang xinh thế cơ à? Tao phải gặp em ý ngay mới được! - Cái thằng quỷ này, không hề chú ý đến lời tôi một chút nào, chỉ chăm chăm vào nghe tôi tả Trang thôi. Đúng là đồ háo sắc!
Cuối buổi học, tôi và Minh đến sân bóng chờ Trang. Cô em xuất hiện trong bộ đồ ngày hôm trước, trông nữ tính và xinh kinh khủng.
- Hôm nay trông em như một cô công chúa ấy! – Minh cất giọng ngọtxớt. Tôi đạp mạnh vào chân nó. Đồ đểu! Nó còn dám tán tỉnh em tôi nữa cơ đấy! Minh nhăn nhó, nhưng nó vội lấy lại nụ cười "lừa tình" ngay.
Trang mỉm cười bẽn lẽn.
- Em cảm ơn!
Trang và Minh đi chơi, bỏ tôi trơ trọi lại một mình. Tôi nằm vật ra giữa sân bóng. Giờ thì tôi hiểu cảm giác mất mát ấy là gì rồi. Mười bảy năm. Mười bảy năm tôi đi đâu Trang cũnglẽo đẽo theo sau. Mười bảy năm tôi làm gì, chơi gì Trang cũng bắt chướcvà đòi cho bằng được. Mười bảy năm Trang đảo tung cuộc sống của tôi lên, làm cho tôi không có ngày nào yên ổn. Cũng là mười bảy năm, tôi quen với sự có mặt của cô em gáibướng bỉnh nhưng dễ thương. Thế rồi đùng một cái, nó lớn, tôi lớn. Nó yêu, tôi không yêu. Kết quả là nó bỏ mặc ông anh này với bộ dạng của một kẻ vừa bị chôm mất món đồ yêuquý nhất, để tung tẩy bên một thằng xa lạ. Xa chứ, lạ chứ, Minh có sống cùng nhà, nằm cùng giường, ăn chung muỗng... với Trang như tôiđâu. Ông trời thật là bất công!
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt Trang. Mà hình như con bé cũng chả thèm quan tâm xem ông anh này sống chết thế nào. Sáng, nó được Minh đón đi học. Chiều, Minh chở nó về tận nhà giao cho bố mẹ tôi. Mẹ vui vẻ khi thấy cô con gái cưng nữ tính hơn một chút. Bố cười xòa nói chuyện với thằng Minh cứ như... đúng rồi. Tóm lại, chẳng có ai trong căn nhà này còn biết tới sự tồn tại của tôi. Thật tội nghiệp cái thân mình quá! (Haizzz... từ lúc nào mình biết than thở thế này nhỉ?)
- Anh Nhân! Hôm nay anh chở em đi học nhá!
- Sao không đợi thằng Minh qua đón?
- Em thích đi cùng anh cơ! – Trang phụng phịu.
- Thôi đi, ở nhà mà đợi nó, tao không thích đi với một con heo!
Ngoài mặt thì nói thế nhưng trong lòng tôi lại đang huýt sáo. Dở hơi nhỉ? Tôi chở Trang đến trường, nghe cô em líu lo bao nhiêu là chuyện như 17 năm nay vẫn vậy. Tự nhiên thấy trời hôm nay đẹp hơn. Nhưng trời đẹp chẳng bao lâu. Phía trước tôi là thằng Minh đang chở một con bé nào đấy. Tôi bối rối, hóa ra lí do hôm nay Minh không qua chở em gái tôi là thế này đây.